Hành trình em đến với mẹ

13:20 15/09/20120
– Mẹ dạy đi tolet và thấy ra huyết hồng, mẹ liền nói với bố, và gọi cho ông ngoại qua đón lên bệnh viện. Cứ nghĩ là sẽ được gặp em trong đêm nào ngờ đâu sau khi thăm khám mẹ bị bác sĩ đuổi về vì chưa có mở phân nào. Và lần 1 bố mẹ xách đồ về
20:00 15/09/2020
– Mẹ vừa ra huyết hồng vừa đau bụng 15p 1 lần. Bố lại xách đồ gọi cho cậu đưa lên viện. Mẹ và bố chỉ hy vọng mở phân nào đó để nhập viện chờ con ra. Và rồi sau thăm khám bác sĩ lại đuổi về. Lần 2 bố mẹ xách đồ về
3:30 16/09/2020
– Mẹ lên cơn đau dữ dội cứ 10p 1 cơn, ra dịch nâu nhưng vì đã lên 2 lần bị đuổi về nên quyết định sáng mới lên tiếp. Sáng ra mẹ và bố lại cùng ông ngoại lon ton xách đồ lên bệnh viện. Bác sĩ bảo mở 1,5p rồi nhập viện theo dõi nhé. Mẹ và bố mừng biết bao nhiêu vì nghĩ trong hôm nay thôi sẽ được gặp em rồi. Nhưng câu chiện dài phía trước là 1h…8h….13h trôi qua mà mẹ vẫn rất đau nhưng chỉ 1,5p k thêm k bớt.
1:30 17/09/2020
– Mẹ bị rỉ ối và được chuyển xuống phòng chờ sanh. Thời gian cứ trôi qua, mẹ được tiêm thêm vài mũi gì đó… rồi thuốc dục sinh… con gò dữ dội mẹ đau không còn sức để mà la nữa dù xung quanh mọi người vẫn đang la rồi được chuyển vào đẻ.
13:30 17/09/2020
Bác sĩ nói với mẹ :” chỉ mở được 4p không có dấu hiệu mở thêm mà còn co lại, còn chờ nữa thì em bé ở trong đó không tốt, kí giấy mổ nha, để y tá gọi người nhà”
Lúc này mẹ sợ lắm chỉ muốn gặp bố con ngay mà nói ” em sợ” bác sĩ gọi bố xuống nhưng mẹ chẳng nói được gì 2 người nhìn nhau rồi nước mắt cứ tuôn thôi. Đến tận bây giờ khi nghĩ lại giây phút ấy nước mắt mẹ lại rơi.
14:20 17/09/2020
Mẹ được đưa vào gây tê cô y tá ở đây rất dễ thương nói chuyện rất thân thiện mẹ đã nhờ cô chụp tấm hình khi em được áp da mẹ. Nhưng mọi chuyện không như mong muốn. Căn phòng khá lạnh và mẹ không thể nghĩ được gì nhiều hơn.
14:30 17/09/2020
Em được bác sĩ bắt ra, cô đưa em cho mẹ nhìn, nhìn em mà nước mắt mẹ không ngừng rơi được. Nhưng vì em nằm cao quá bác sĩ phải làm gì đó mà mẹ thấy hơi đau và rất lạnh ( lạnh đến nổi không thở được) mẹ lịm mất mà trong đầu cứ phải trấn an rằng phải tỉnh nếu mẹ nhắm mắt có phải sẽ không thấy em nữa không thấy bố nữa. Nhưng cô y tá đã nói với mẹ là “em cứ ngủ đi đừng lo”
By Mẹ Phương Phương <3